Chia sẻ của một du học sinh việt nam tại Hàn Quốc, một kinh nghiệm để các bạn chuẩn bị đi du học Hàn Quốc tham khảo.
Vâng, người nhận cái kết đắng đó là tôi – Nguyễn Văn Tiến, sinh viên năm 1 trường Đại học Kyonggi Hàn Quốc. Không cần kể có lẽ các bạn cũng biết câu chuyện tôi tâm sự sau đây liên quan đến vấn đề gì.
Chuyện là khi mới học tiếng Hàn ở Việt Nam, thời gian đầu tôi khá hào hứng nhưng càng về sau học càng đuối vì có quá nhiều bài khó, bản thân đâm ra chán nản và dần mất đi sự tự tin vốn có. Rất may trong kỳ thi TOPIK I năm 2018 tôi đã đỗ Topik I level 2 với 140 điểm tròn.
Sau hôm đó, tôi dần lấy lại sự tự tin và tự cho bản thân quyền “xả hơi” mà quên đi nhiệm vụ học hành, dù được các anh chị du học ở Hàn cảnh báo “Học giỏi tiếng Hàn ở Việt Nam đến đâu thì sang đây cũng không hiểu họ nói gì nên em phải tập nói nhiều ở Việt Nam đi”.
1 tháng sau khi nhận được visa D4-1, tôi lên đường sang Hàn tham gia khóa học tiếng tại đại học Kyonggi. Chính suy nghĩ “Đến Hàn kiểu gì chả học tiếng Hàn” đã đẩy tôi vào bước đường cùng. Vô vàn rắc rối đã kéo đến, tôi không thể hiểu người Hàn nói gì, người ta nói tiếng Anh cũng không hiểu.
Tiến(ngoài cùng bên trái) ngày lên đường sang Hàn du học
Ngày đầu tiên vào lớp học, tôi sốc vì các bạn sinh viên khác nói tiếng Hàn rất giỏi và tự tin. Tôi chủ động bắt chuyện với một bạn nữ người Hàn rất xinh xắn:
– 안녕! 이름이 뭐예요? (Chào cậu, cậu tên là gì thế?)
– 안녕! 민천예요. 어느 나라 사람이에요? (Chào cậu, mình là Mincheon, cậu đến từ nước nào?)
– 베트남에서 왔습니다. (Tôi đến từ Việt Nam)
Sau đó cậu ta nói thêm một tràng dài nữa mà bản thân chẳng hiểu gì, chỉ nghe mang máng được một số từ quen quen. Tôi đỏ mặt, gãi đầu: “미안해요!… 저는…. 저는 한국어를… 한국어를 잘 못해요!” (Xin lỗi, tôi không giỏi tiếng Hàn).
Và thế là… Đi tàu điện ngầm, đi xe bus, hỏi đường, đi siêu thị tôi đều đi cùng Linh – người bạn thân ở Hàn duy nhất và 100% là cậu ấy nói chuyện còn mình thì cứ lặp lại điệp khúc “Tao nghe được người ta nói gì nhưng tao không biết nói lại, tao hiểu sơ sơ ông chú kia nói, bà thím kia nói câu gì quen quen ấy nhỉ…”
Tôi bắt đầu hối hận khi đã không học tiếng Hàn chăm chỉ ở Việt Nam, ngữ pháp tôi ổn nhưng kỹ năng nghe – nói xứng đáng được điểm 0. Cay đắng hơn nữa là đến lớp, tôi cũng không hiểu thầy giáo nói gì, dù thầy có nói tiếng Hàn hay tiếng Anh đều không hiểu rõ.
Khi còn bận suy nghĩ bài này ở Việt Nam mình đã học qua chưa thì cô bạn người Anh đã nhanh nhảu trả lời, câu trả lời chỉ ở mức sơ cấp. Tôi “à” lên một tiếng rồi tự thấy xấu hổ. Khi còn đang cuống cuồng tự tua lại câu hỏi vì không hiểu giáo viên đang nói gì thì cậu bạn người Thái đã giơ tay trả lời, dù nghe cậu ấy phát âm tiếng Hàn rất buồn cười. Tôi xấu hổ.
Tôi dần tự ti và trở nên sợ hãi, sợ không dám phát biểu trong tiết học nói, sợ cô giáo sẽ gọi tên mình, sợ bạn nào đó làm quen, bắt chuyện. Tôi cũng không dám kể những khó khăn này cho bố mẹ nghe, một phần vì sợ họ lo lắng, một phần vì không muốn tỏ ra mình thất bại.
Ngay sau đó, tôi điên cuồng học thuộc những câu tiếng Hàn giao tiếp trên mạng, và xin đi làm phục vụ bàn ở các quán ăn. Đi phỏng vấn 3 chỗ thì đều nhận được câu trả lời “한국어 실력 향상이 필요합니다. 죄송합니다” (Tiếng Hàn của bạn chưa tốt, rất xin lỗi bạn). Thậm chí, xin làm ở một quán ăn Việt Nam cũng bị từ chối, tôi đã nghĩ “Mình lại thất bại thảm hại một lần nữa rồi! Mình sẽ về Việt Nam! Mình bỏ học!”.
Tôi đã khóc và tâm sự với Linh rằng bản thân thấy hối hận vì đã không học tiếng Hàn chăm chỉ ở Việt Nam. Linh và các anh chị Việt Nam học tại trường Kyonggi đã giúp tôi lên kế hoạch học tiếng Hàn căn bản lại từ đầu. Lần này tôi quyết tâm cao độ và quyết không bỏ cuộc khi gặp khó khăn nữa.
Sau 2 tháng ăn ngủ với tiếng Hàn, tôi cảm thấy mình đã nói tốt hơn rất nhiều. Tôi đã có thể tự tin đi siêu thị, đi tàu điện ngầm một mình và nói chuyện với nhiều bạn trong lớp, hăng hái giơ tay phát biểu hơn và được cô giáo tiếng Hàn khen nói tiến bộ.
Đến hiện tại, tôi vẫn chưa giỏi tiếng Hàn và vẫn đang nỗ lực thay đổi từng ngày nhưng tôi hài lòng vì mình đã không bỏ cuộc.